Tác giả: ssy124
Edit: Đường Tiếu
Ba, ta đã trở về. (1)
Thời điểm Mộ Dung Ngạn cả người quấn đầy băng vải, cánh tay trái và đùi phải đều bó thạch cao mà xuất hiện tại Mộ Dung gia, lúc đó Mộ Dung gia đang mở một hội nghị nho nhỏ, thủ hạ và trợ thủ đắc lực của cha đều thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn qua chỉnh tề ngay ngắn như dao nhọn.
Mà đầu tiên mắt cậu chỉ nhìn vào người đàn ông kia, quân trang nghiêm trang ngay ngắn bao bọc toàn thân, làm người đó càng thêm cao gầy, người đó cứ như vậy đứng ở trước bàn, một bàn tay nhẹ chống trên mặt bàn, hai tròng mắt đen sâu thẳm, không có nửa phần cảm xúc.
Sự xuất hiện của cậu khiến hội nghị bị gián đoạn một hồi, có thể là bởi vì tiếng mở cửa thật sự quá mức đột ngột, cộng thêm người đầy băng vải của cậu càng làm người chú ý, dù nhìn thế nào thì người ta cũng nghĩ cậu nên được chăm sóc đặc biệt trong phòng bệnh.
Khi người đàn ông kia nhìn thấy cậu, hai khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như điêu khắc đặc biệt giống nhau, không dễ nhận ra người đó đang nhíu mi, rất nhẹ, nhưng vẫn bị cậu nhìn ra, phiết miệng cười khổ, cậu muốn giấu đi biểu tình bi thương của mình.
Thản nhiên lên tiếng: “Cha, con đã trở về.”
Đối phương không có trả lời, thủ hạ chung quanh càng không dám làm ra tiếng động, đương nhiên, cậu cũng không có trông cậy vào người đàn ông đó có thể nói ra lời nào với mình, cậu không nói một tiếng mà rời nhà sáu năm, thời điểm trở về, mình đầy băng vải như một xác ướp.
Thậm chí cậu còn dám đánh cược, nếu không phải ngại có thủ hạ ở đây, thì người đó tuyệt đối sẽ không chút khách khí gọi người đến đá cậu ra ngoài.
Người đàn ông mạnh nhất liên bang, được người kính sợ nhất, một tay nắm giữ toàn bộ Quân bộ, đồng thời cũng là nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Mộ Dung Thần.
Người này chính là cha của cậu, một người đàn ông như vậy, làm sao chịu được vinh dự gia tộc của mình bị vấy bẩn.
Cho nên, sau khi nói xong câu nói đó, cậu liền khập khiễng lên lầu, hành động không tiện nên kết cục chính là cậu chỉ có thể dựa vào việc chống gậy, từng chút lại từng chút, một bước lại một bước chậm rãi đi lên lầu.
Phòng khách như trước lặng yên không một tiếng động, Mộ Dung Ngạn có thể cảm giác được tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người vị khách không mời mà đến là cậu, bao gồm cả người kia, ánh mắt băng lãnh nhất và áp bách nhất, chính là của người đó.
Thật vất vả đi đến lầu hai, cậu bằng ký ức tìm đến căn phòng của mình, vươn tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt thế nhưng tay cậu lại nhẹ nhàng run lên một chút, căn phòng này còn là của cậu sao? Nhẹ nhàng mở cửa, cậu không biết mình nên dùng tâm tình thế nào, mới mở được cánh cửa kia.
“Ba” một tiếng, cậu xoay chốt cửa, hết thảy đập vào mắt khiến cậu có khiếp sợ, có kinh ngạc, nhưng càng nhiều là không biết làm sao, đôi mắt chưa từng khóc bao giờ, đột nhiên bắt đầu chua xót, lúc này cậu mới nhớ đến, chính cậu vẫn biết khóc.
Sáu năm trước, vào lúc rời đi chỗ này, ai cũng không biết cậu đã khóc tê tâm liệt phế cỡ nào, hạ bao nhiêu quyết tâm rồi cậu mới đi được, mà sáu năm sau quay trở lại đây, căn phòng này được bảo trì nguyên dạng, thậm chí ngay cả quyển sách cậu đang xem dở dang vẫn được đặt đúng vị trí.
Là vì chưa bao giờ có người đi vào sao? Không phải, trong phòng sạch sẽ không có một hạt bụi đã nói cho cậu biết, nơi này mỗi ngày đều có người quét dọn, hơn nữa còn thực nghiêm túc lau chùi.
Hốc mắt càng ngày càng xót, cảm giác muốn khóc ngày càng nặng, sáu năm trước cậu tưởng rằng cậu có thể trốn thoát được hết thảy, càng trốn khỏi ác ma trong lòng mình, kết quả dùng thời gian sáu năm, cậu mới phát hiện, cậu căn bản là không có chỗ có thể trốn.
Lúc này đây, thiếu chút nữa chết ở bên ngoài, mới khiến cậu hạ quyết tâm trở về, cho dù chết, cậu cũng muốn chết bên cạnh người kia. Bằng không, vô luận như thế nào thì cậu đều không cam tâm.
Yên lặng ngồi ở trên giường, cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chính là chỉ lăng lăng ngẩn người như vậy.
Thẳng đến một hình dáng màu đen tiến vào mắt, cậu mới hoảng hốt ngẩng đầu lên, liền chống lại con ngươi băng lãnh của người đó, không có bao nhiêu biểu tình và cảm xúc, chỉ là thản nhiên nhìn cậu.
Hội nghị dưới lầu không biết lúc nào đã kết thúc, thế nhưng cậu lại thất thần đến hoàn toàn không có phát hiện.
Rồi mới, hai người cứ nhìn nhau như thế, ai cũng không nói lời nào.
Vào lúc cậu nghĩ hai người cứ nhìn nhau như vậy mãi mãi, thì người đứng cạnh cửa đột nhiên cử động, tựa hồ là chuẩn bị rời khỏi, cậu bắt đầu nôn nóng lên, cậu muốn người đó ở cùng mình lâu hơn nữa, chẳng sợ sẽ không nói lời nào.
Thế là, cậu mở miệng gọi người đó: “Ba……”
Người đàn ông dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người lại, một thân quân trang phẳng phiu mà ngang tàng, không cần bất cứ động tác nào, chỉ cần đứng như vậy, cũng đã vô thanh tản mát ra cảm giác áp bách cường liệt.
Người đó ngưng thần nhìn lại đây, Mộ Dung Ngạn bắt đầu hối hận vì cậu đột nhiên mở miệng gọi người đó, bởi vì cậu không biết nên nói cái gì, bọn họ là cha con nhiều năm như thế, nhưng vẫn không có chuyện gì cần bàn luận, nên rất ít khi nói chuyện với nhau.
Cậu chỉ biết cha của mình là người mạnh nhất liên bang, là kiêu ngạo cả đời này của cậu, là mục tiêu mà cậu không tiếc hết thảy để theo đuổi, là người mà…… Đời này cậu…… Không có khả năng…… chạm vào.
Cậu cứ như thế ngây ngốc nhìn Mộ Dung Thần xoay người, lại không biết nên nói cái gì, thế là, lại thành im lặng nhìn nhau, đến khi người đó tựa hồ quyết định rời đi.
“Ngài…… Trách con sao?” Cậu cứ bốc đồng rời khỏi nhà, vừa đi chính là sáu năm.
Con ngươi đen thẫm của người đàn ông lại sâu thêm vài phần, ngữ điệu lãnh liệt như chính hắn.
“Trở về thì tốt rồi.”
Rồi mới, cuối cùng hắn vẫn không có do dự, xoay người rời đi.
Mộ Dung Ngạn ngồi ở trên giường, si ngốc nhìn bóng dáng người đó rời đi.