Tác giả: ssy124
Edit: Đường Tiếu
Ba, ta đã trở về (3)
Là không muốn cậu ra ngoài gây phiền toái nữa hay muốn tự tay ném cậu đi? Điều này càng làm cho cậu khó chịu.
Nhìn trên mặt Mộ Dung Ngạn chợt lóe mà thống khổ, Mộ Dung Thần chẳng những không có vui vẻ, ngược lại càng lạnh lùng hơn.
“Ở lại trong nhà. Ngươi sẽ không muốn biết thủ đoạn của ta.”
Nói xong câu đó, Mộ Dung Thần buông Mộ Dung Ngạn, cũng không quay đầu lại rời đi.
Mộ Dung Ngạn dựa vào tường, như mất hết sức lực mà ngã xuống đất. Nhiệt độ cơ thể của người đó chợt rời khỏi, khiến cậu nhịn không được nhớ nhung.
Lần đầu tiên, được đến gần cha như thế, chẳng sợ trong miệng Người phun ra tất cả đều là cảnh cáo, nhưng cậu cũng vô cùng thỏa mãn. Cho dù hai vai đau đớn không chịu được, cằm đau như muốn vỡ ra, như cậu vẫn là nhịn không được đầy ngập ngọt ngào.
Nhìn người kia biến mất sau hành lang, cậu nhịn không được cả người đều nổi lên đau đớn quen thuộc.
Phụ thân đại nhân, Người cũng sẽ không muốn biết ý nghĩ xấu xa trong đầu của con trai Người đâu.
“Cáp…… Cáp……” Cậu nhắm mắt lại tựa vào trên tường hít sâu.
Đó là một loại đau đớn cỡ nào, sẽ làm người ta đau đến phát điên.
Nhưng là Người, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.
Người làm sao biết, con của Người đang dùng ánh mắt thế nào để nhìn Người.
Nhìn người cha duy nhất của con.
Nhằm vào thí nghiệm sinh hóa của Huyết Hạt Ma Vực, ‘Thứ đao’ bộ đội toàn quân bị diệt. Quân bộ vừa hạ quân lệnh mới nhất đó là, một lần nữa phái một đội quân trang bị vũ khí tối tân nhất tiến hành tiêu diệt ‘Độc bò cạp’, mà nhiệm vụ lần này do Nguyên soái đại nhân toàn quyền phụ trách.
Mệnh lệnh này vừa ban ra, toàn bộ Quân bộ đều nổ tung lên.
Nguyên soái đại nhân tự thân xuất mã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Trong quân bộ mọi suy đoán gì đều có, nhưng duy nhất là không dám nghi ngờ quyết định của Nguyên soái đại nhân.
Mộ Dung Ngạn qua ngày hôm sau mới biết được tin tức này, nhìn bàn ăn rỗng tuếch, tim cậu đập nhanh tột cùng.
Từ lần trước trốn đi không thành, trong ngoài nhà lớn Mộ Dung gia mạc danh kỳ diệu có thêm rất nhiều vệ sĩ.
Mộ Dung Ngạn lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu không có cách nào thoát khỏi nhà giam này, người đó giam cậu ở đây, rốt cuộc là vì cái gì.
Chẳng lẽ người đó không biết sao, chỉ nơi nào có người đó, thì đó chính là ngục giam của Mộ Dung Ngạn cậu. Mặc kệ cậu đang ở nơi nào, tâm của cậu đều bị tù cấm ở trên người của cha, vĩnh viễn không thể giải thoát.
Vào đêm khuya, Mộ Dung Ngạn bắt đầu tìm kiếm này nọ trong nhà, tất cả vũ khí nguy hiểm đều bị người đó thu vào, vì sợ cậu tìm thấy, thậm chí ngay cả đồ dùng bằng bạc khi ăn cơm xong, liền bị người hầu lấy đi.
Tìm kiếm hồi lâu mà cậu chỉ có thể tìm được trong ngăn bàn nửa cây thước cũ.
Đối với Mộ Dung Ngạn đã ở trong ‘thừ đao’ sáu năm mà nói, chỉ cần vật này thì cậu đã có thể rời đi.
Đêm nay cậu muốn rời đi nơi này.
Khi Mộ Dung Thần mang theo bộ đội tinh nhuệ nhất tiến vào khu vực thực nghiệm thì, cuối cùng hắn cũng tự thân cảm nhận được, vì sao ngay cả ‘thứ đao’ cũng bị gần như toàn quân bị diệt.
Một đám người đã thông qua cải tạo sinh hóa, trong đầu óc chỉ có ý thức giết người, đám người này hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, chỉ cần còn di chuyển được, thì bọn họ vẫn chiến đấu, đây thuần túy là cỗ máy giết người, hơn nữa hoàn toàn không chịu khống chế.
Huyết hạt Ma Vực tựa hồ cũng phát hiện thực nghiệm này đã thất bại, nên phái vô số đội ngũ tiến đến khống chế cục diện, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Nhìn căn cứ ngầm dưới đất này, nơi nơi đều là thi thể. Ngay cả bộ đội tinh anh dũng mãnh nhất quân bộ, cũng có cảm giác buồn nôn, sàn nhà hợp kim trên mặt đất, đều bị từng mảnh nhỏ máu thịt bám vào, khi bước đi thế nhưng còn có chút trượt, nhưng không thể chịu đựng được nhất đó là trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.
Ngàn vạn cổ thi thể cùng nhau bốc lên mùi hôi, cho dù là bọn họ đang mang mặt nạ khử mùi, thì vẫn có chút cảm giác hít thở không thông.
Số người tham gia lần thì nghiệm sinh hóa này, thì không ai rõ ràng, nhưng là Mộ Dung Thần biết, tầng cuối cùng của khu căn cứ ngầm này, là một người được xưng khoa học gia sinh hóa Phong Tử đang ở.
Phong Tử là người phụ trách toàn bộ kế hoạch, người giết sáu quốc vương đó là do kẻ này tự tay sáng tạo, khi những người đồng sự lục tục buông tay với kế hoạch này, thì Phong Tử là người kiên trì tiếp tục.
Mục tiêu của chuyến đi này chính là, giết tên Phong tử kia, ngưng hẳn thí nghiệm này.
Mộ Dung Thần đem đội ngũ phân thành ba đường, theo ba lối thông đạo phân biệt đi xuống tầng thấp nhất. Vừa mới bắt đầu còn có thời gian thể bảo trì liên lạc, nhưng khi đến tầng thứ ba, thì liên lạc không được nữa, có lẽ hai tổ kia đã muốn toàn quân bị diệt.
Mà tổ đội của Mộ Dung Thần hắn, cũng còn lại không đến mười người.
Tất cả gia khỏa của cuộc thí nghiệm này cơ bản đều tập trung dưới tầng cuối, càng đi xuống, thì chạm phải càng nhiều.
Một đám người chậm rãi từ lầu ba đi xuống lầu bốn, Mộ Dung Thần đi trước làm gương, quân trang của đội đặc chủng mặc trên người hắn, dám xuyên ra đài nam khuông cảm giác đến (Edit: ta ko hiểu), thân mình cao ngất thon dài, bả vai rộng lớn rắn chắc, còn có khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật.
Rất khó để người tin tưởng, một người đàn ông như vậy thế nhưng lại là thống lĩnh tối caocủa Quân bộ, trẻ tuổi như thế, lại cường đại như thế. Đây là ý nghĩ duy nhất của tất cả quân đội đi theo phía sau hắn.
Tổng cộng là năm tầng, nhưng mà tại tầng thứ tư, Mộ Dung Thần và tổ đội của hắn, cũng chỉ còn lại ba người mà thôi.
Nhìn binh lính kia cả người là thương, thở hổn hển. Mộ Dung Thần khẽ nhíu mày: “Các ngươi tìm địa phương yểm hộ, chờ ta.”
Không đợi đối phương phản ứng, hắn đã nhanh chóng đi xuống tầng cuối cùng.
Hai bộ đội lăng lăng đứng ở chỗ cũ, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao, phía dưới chỉ sợ hung hiểm dị thường, nhưng là Nguyên soái đại nhân mệnh lệnh lại không thể không chấp hành.
Đang tại do dự, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng. Bọn họ nắm chặt thương mãnh rồi quay đầu lại, lại thấy được một thanh niên trẻ tuổi đang mặc quân trang của liên bang.
“Cậu là ai?! Nơi này rất nguy hiểm, cậu mau rời đi.” Một người lập tức nhận ra, người mới đến này không phải người trong quân bộ của bọn họ. Thực có thể là một bộ đội trẻ tuổi đi nhầm nơi.
Mộ Dung Ngạn đến gần họ, nhìn thấy hai người trước mắt mang đầy vết thương, nhịn không được cau nhanh mày.
“Nguyên soái đại nhân đang ở nơi nào?” Trong thanh âm của cậu mang theo nôn nóng mà chính cậu cũng không nhận ra.
Nếu người kia xảy ra chuyện gì, thì cậu, cậu cũng không cần sống. Nếu người đó thật sự có chuyện, thì cậu nhất định sẽ bồi người đó.
Khi cậu đến gần, hai người kia mới nhìn rõ cậu, trong đó một người chỉ chỉ tầng tiếp theo, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
“Đáng chết!” Mộ Dung Ngạn nhịn không được phun ra một câu thô tục, không chút do dự liền đi xuống.
Hai bộ đội trẻ tuổi tiếp tục ngốc sững sờ đứng ở lối đi tầng thứ tư, trầm mặc hồi lâu, trong đó một bộ đội mở miệng nói.
“Vừa rồi người nọ là ai?”
“Công tử của Nguyên soái đại nhân đi.”
Khuôn mặt hai người kia có nhiều nét giống nhau, bất đồng là, toàn thân Nguyên soái đại nhân là một loại túc mục làm người ta có cảm giác nghiêm nghị hăng say, mà cậu thanh niên này, ngũ quan quá tinh xảo, lại trải qua sáu năm bộ đội tẩy lễ, đó là một loại khêu gợi độc đáo và mị lực nam tính.
Mộ Dung Thần bị ba người nhân bản vây quanh ở trong góc, lập tức có chút thi triển không ra, tầng này quả nhiên so với hắn tưởng tượng còn muốn nhiều, mới vừa một đoạn, hắn đã giải quyết mười tên, không nghĩ tới nơi này còn có ba người, nhưng lại là tụ tập cùng nhau.
Đạn trong Thương Lý đã muốn dùng hết, hắn chỉ có thể rút chủy thủ từ dười giầy ra. Trải qua hai ngày tác chiến, hắn đã thăm dò được cách tiêu diệt đám người nhân bản này, cần trực tiếp đập đầu của người nhân bản này đến nát mới thôi, cần trực tiếp chặt đứt trung khu thần kinh, bằng không, dù ngươi có khảm nát tứ chi của đám người này, thì bọn họ vẫn có thể từ trên mặt đất vùng dậy cắn chết ngươi.
Hoàn toàn không có nhân tính và trí tuệ, chỉ biết máy móc giết người.
Khi Mộ Dung Thần bị buộc đến một chỗ rẽ hẹp nhỏ, đang muốn chuyển qua tránh đi ba người nhân bản công kích, kết quả khi lui về sau. Liền bị phía sau người nhân bản thứ tư thấy được, tên thứ tư mạnh đánh tới, chỗ rẽ của hành lang quá nhỏ, trong lúc nhất thời dĩ nhiên là tránh cũng không thể tránh, mắt thấy liền muốn……
‘Ba ba ba ba……’ âm thanh từng viên đạn liên tiếp nhập vào máu thịt truyền đến, Mộ Dung Thần ngẩng đầu một cái chớp mắt, thế nhưng lại chống lại một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.
Động tác của đối phương cực kỳ nhanh chóng giải quyết một tên nhân bản ở phía sau hắn, sau đó lại thu hút sự chú ý của ba người nhân bản còn lại, ba người nhân bản kích động xoay người, nháy mắt liền xông đến.
Thân hình của người trước mắt cực linh hoạt, lập tức chợt lóe tránh khỏi tập kích, sau đó còn bổ về sau mấy thương.
Mộ Dung Thần đuổi sát ở phía sau, ở mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại rối loạn, Mộ Dung Ngạn, làm sao lại ở chỗ này……
Mạnh mẽ nhảy người lên một cái, cậu nhanh chóng rút dao găm ra, tàn nhẫn trực tiếp tước đi xương sống của đối phương. Một người nhân bản run rẩy mất đi sức chiến đấu, giải quyết xong bây giờ chỉ coòn hai tên. Thừa lúc Mộ Dung Ngạn hấp dẫn chú ý của bọn họ, hai người yểm hộ nhau, Mộ Dung Thần nhanh chóng giải quyết hai tên nhân bản phía sau.
Lúc hai tên nhân bản ngã xuống, khuôn mặt Mộ Dung Thần lạnh lẽo hẳn lên, hắn không chút khách khí tiến lên, gắt gao nắm lấy cổ áo đối phương.
“Ngươi làm sao lại ở trong này.”
Mộ Dung Ngạn không biết nên mở miệng như thế nào, cậu cúi đầu không dám đối mặt pvới cha đang tức giận.
“Ta từng nói qua ngươi phải ở lại trong nhà.” Mộ Dung Ngạn thật sự tưởng rằng hắn không dám động tay với cậu sao.